Truyện Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa - Chương 2. Hiện menu doc truyen. Danh sách . Truyện mới cập nhật; nói sẽ hướng dẫn cô cách chăm sóc Cố đại thiếu gia. Quân Dao ngơ ngác, anh ta chẳng phải vừa đi rồi sao? nhắc đến mấy truyện này mặt đỏ hồng như trái táo Đọc truyện Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa của tác giả Thảo Nhiên, luôn cập nhật chương mới đầy đủ. Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa. Tác giả: Thảo Nhiên. Thể loại: Ngôn Tình, Sủng. Nguồn: Sưu tầm. Trạng thái: Đang ra. Đánh giá: 7.5 / 10 từ 44 lượt. Quân Dao ghì Quân Dao dựa người vào ghế xe, gật đầu. "Ừm". "Mấy chuyện nhỏ nhặt đó đừng bận tâm, CỐ thị có thể giải quyết êm xuôi mà". "Hình như có kẻ cố tình nhằm vào Cố thị, tôi đã đọc báo rồi, chúng ta dìm tin xuống, đẩy tin đính chính lên thì bên đó bọn họ Chương 1: Biến cố kinh người. Quân Dao run rẩy tra chìa khóa vào xe, mất cả phút cô mới khởi động được và lái xe rời đi. Vừa rồi cô vừa rời thư viện, đang trên đường ra bãi đỗ xe thì bị một kẻ lạ mặt chặn lại, muốn giở trò sàm sỡ. May mà Quân Dao nhanh trí Bạn đang đọc bộ truyện Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa tại truyenchu.vn "Em biết băng bó vết thương chứ?" Quân Dao gật đầu, cái này không khó, cô đã được học sơ cứu từ hồi học trung học. Nhưng khi nhìn vết thương của Cố Tự Bạch, cô vẫn hơi rùng mình. . Please enable cookies. Error 1016 Ray ID 7d675b761e05b945 • 2023-06-13 034819 UTC What happened? You've requested a page on a website that is on the Cloudflare network. Cloudflare is currently unable to resolve your requested domain What can I do? If you are a visitor of this websitePlease try again in a few you are the owner of this websiteCheck your DNS settings. If you are using a CNAME origin record, make sure it is valid and resolvable. Additional troubleshooting information here. Was this page helpful? Thank you for your feedback! Cloudflare Ray ID 7d675b761e05b945 • Your IP • Performance & security by Cloudflare Cả Trương Tuyết Thanh và Quân Dao đều đờ người tại chỗ, nhìn thẳng về phía phòng phòng khách rộng lớn, CỐ Tư Bạch đang ngồi trên xe lăn, sắc mặt không được tốt cho lưng anh có hai vệ sĩ mặc vest đen, khuôn mặt lạnh tanh không biểu dưới chân anh, bị trói quặt tay là một người đàn ông mắt xếch, mũi khoằm, nhìn có vẻ dữ thấy người này, khuôn mặt Trương Tuyết Thanh đang hồng hào vui vẻ đột nhiên tái chỉ vài giây sau, bà ta lấy lại bình tĩnh, trừng mắt nhìn người đàn ông kia, sau đó chỉ chỉ vào tay cử nhất động của bà ta đều không qua được khỏi mắt của Cố Tư Bạch, anh ngồi im, không nói gì.“Tư Bạch, con tỉnh rồi sao, thật là may đầu, còn không đi báo lão gia, thiếu con vừa tỉnh dậy cơ thể còn yếu, mau nghỉ ngơi đi, xuống đây làm gì, cẩn thận kẻo trúng gió” Khả năng diễn của bà ta như thế này không đi làm diễn viên cũng thật uổng phí, chỉ chớp mắt một cái đã lật mặt như lật bánh tráng, lập tức tươi cười sa đến bên Cố Tư Bạch, nói lia người làm đưa mắt nhìn nhau, nhưng không ai dám động đậy, Trương Tuyết Thanh nhìn quanh, thấy có gì đó không đúng, chẳng lẽ hắn ta đã khai ra bà ta rồi? Trương Tuyết Thanh đứng thẳng người, vẫn giữ nụ cười cứng nhắc trên mặt.“Tư Bạch, có chuyện gì thế?” Cố Tư Bạch giơ tay, ngón tay thon dài chỉ về phía ghế số pha đối diện.“Dì về thật đúng lúc, đợi một lát nữa cha và Khang Dật về, chúng ta sẽ nói chuyện” Trương Tuyết Thanh ngồi xuống, cố làm ra vẻ bình đầu bà ta xoay chuyển vô số câu hỏi, rồi lại tự trả của bà ta nhanh nhẹn, không thể dễ dàng bị phát hiện, huống hồ bà ta còn sắp xếp rồi, sao có thể hỏng không tỉnh, muốn không tỉnh, đúng lúc này tỉnh, chẳng lẽ Cố Tư Bạch giả vờ? Không thể nào, bác sĩ của bà ta luôn nói nó còn hôn mê cơ mà? Chẳng lẽ bác sĩ bị mua chuộc? Cố Tư Bạch đã biết những gì rồi? Kẻ kia từ đầu đến cuối chỉ liếc nhìn Trương Tuyết Thanh một cái, nhận được ánh mắt sắc lạnh của bà ta thì lập tức rụt cổ, cúi đầu, biến thành một con rùa giữa phòng khách. Trương Tuyết Thanh trong lòng nóng như lửa đốt nhưng ngoài mặt vẫn làm ra vẻ điềm nhiên, bà ta bưng ly trà lên, uống một hớp cho xua đi cảm giác mất bình tĩnh.“Phụt!” Trương Tuyết Thanh đột nhiên nhổ phì ngụm trà trong miệng ra, quát ầm lên.“Người đâu, muốn tôi bị bỏng chết à?” Vừa nói bà ta vừa hết chén trà xuống khí im lặng đến quỷ dị trong phòng khách lúc này khiến bà ta vô cùng lo SỢ, vậy nên nhân việc bị bỏng bởi chén trà, bà ta cố ý gây sự, làm náo loạn lên để che giấu sự lo lắng trong người giúp việc vội vàng chạy ra, vừa dùng tay nhặt mảnh chén vỡ, vừa luôn miệng cúi đầu xin lỗi.“Phu nhân, xin lỗi phu nhân, là tôi vô ý, xin lỗi phu nhân.” “Dọn mau lên, còn có lần sau thì cô khỏi phải làm nữa.” Trương Tuyết Thanh cao ta khoanh tay ngang ngực, ngồi xuống.“Cảm ơn phu nhân, cảm ơn phu nhân” Người giúp việc vội vàng cảm ơn, nhặt hết đống mảnh vỡ, dùng mảnh vải thấm nước trên sàn, sau đó cúi người đi dù chỉ là làm giúp việc, nhưng lượng ở Cố gia rất cao, thậm chí lương cô ta còn cao hơn nhiều người được ăn học đàng hoàng, vì vậy cô ta không thể để mất công việc này được, thấy phu nhân tha lỗi, cô ta vô cùng vui mừng, dọn dẹp xong lập tức lui Tuyết Thanh khôi phục được chút quyền lực thì tâm trạng bình ổn hơn, bà ta không dám nhìn về phía ánh mắt sâu không thấy đáy của CỐ Tư ta hắng giọng, nhìn quanh, thấy Quần Dao vẫn đứng ngoài cửa, im lặng nhìn vào phòng khách thì bà ta lập tức lên tiếng.“Quân Tú Anh, cô đứng đó làm gì, đưa túi xách cho tôi.” Quân Dao vội bước lên, đưa cho bà ta chiếc túi xách của bà Tuyết Thanh nhận lấy, mở túi ra, bắt đầu dặm lại má hồng và son mắt Cố Tư Bạch thoáng qua tia giễu cợt, không biết bà ta lấy đâu ra tự tin mà giờ phút này vẫn có thể bình thản ngồi trang điểm như thế? Khi nhìn qua Quân Dao, ánh mắt anh thoáng dịu dàng hơn, nhưng anh không nói gì, chỉ lướt qua rồi Dao thật muốn bỏ lên phòng, đây dù sao cũng là chuyện nhà họ Cố, cô có tư cách gì mà tham gia? Nhưng bây giờ mà bỏ chạy, không biết có được không? Thấy Trương Tuyết Thanh đã trang điểm xong, cô tiến lên một bước, đang định mở miệng xin phép bà ta cho cô lên phòng thì nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Cố Tư Bạch, cô sợ hãi rụt người lại.“Em là Quân Tú Anh, vợ của tôi?” Cố Tư Bạch nhìn cô, thái độ lạnh nhạt, xa Dao thoáng kinh ngạc, sau đó chợt nhớ ra Cố Tư Bạch nói cô phải giấu chuyện anh đã tỉnh từ lâu, như vậy có nghĩa là trong mắt mọi người, bây giờ cô mới thấy Cố Tư Bạch tỉnh lập tức phối hợp, gật mạnh đầu.“Vâng.” “Ngồi kia đi.” Cố Tư Bạch thấy cô đứng nãy giờ thì chỉ về phía chiếc ghế đơn cách đó không cách này đúng là vô cùng lý tưởng, không quá xa, cũng không quá thể quan sát được mọi chuyện, mọi biểu cảm, hành động của mọi người, nhưng vẫn giữ khoảng cách của một người đứng ngoài, không tham gia vào những chuyện riêng của nhà họ Dao đi đến chiếc ghế, ngồi xuống, im lặng không nói Tuyết Thanh quét mắt về phía kẻ đang nằm dưới chân Cố Tư Bạch, ánh nhìn sắc lạnh, xen lẫn sự tức ta tức giận kẻ kia quá vô dụng, một chuyện nhỏ như vậy cũng không làm được, còn hại ngược lại bà Tuyết Thanh bất giác nghiến lúc này, bên ngoài có tiếng xe, rồi một loạt tiếng bước chân tiến vào cửa.“Tư Bạch tỉnh lại rồi à?” Người lên tiếng là Cố lão gia – Cố Trường Trường Khang mới ngoài năm mươi, cơ thể khỏe mạnh khang kiện, khuôn mặt hồng ta vừa được người giúp việc báo Cố Tư Bạch đã tỉnh liền lập tức dù ông ta yêu quý mẹ con Trương Tuyết Thanh hơn, nhưng dù sao Cố Tư Bạch cũng là con trai ông ta, là huyết mạch nhà họ Cố, trước khi bị tai nạn, anh cũng là một truyền kì trong giới kinh doanh, quyết đoán sát phạt, vô cùng mạnh mẽ, giúp Cố gia thu được vô số món vậy việc Cố Tư Bạch tỉnh dậy đối với Cố Trường Khang mà nói chính là một tin tức tốt.“Cha.” Cố Tư Bạch chào.“Con còn yếu, xuống đây làm gì?” Đột nhiên bước chân của Cố Trường Khang dừng lại, “Đây là…”.“Anh hai tỉnh rồi ư?” Một giọng nói vang lên phía ngoài cửa, là Cố Khang người đều quay ra nhìn, Cố Khang Dật đi vào, vẫn bộ vest trắng không chút tì vết, dáng vẻ tao nhã mà nham hiểm, khó ta liếc nhìn toàn bộ người trong phòng khách, dừng lại ở người đang nằm dưới chân Cố Tư Bạch, ánh mắt lóe lên một tia hứng đó lại nhìn về phía Quân Dao, anh ta hơi nhếch môi cười, nụ cười làm Quần Dao lạnh cả gáy, cô vội cụp mắt, cúi đầu, giảm tối đa sự tồn tại của bản thân, giờ phút này cô chỉ ước giá như mình tàng hình được thì Tư Bạch hơi mỉm cười, anh nhìn mọi người đã ngồi đông đủ trong phòng khách thì hơi hắng giọng rồi lên tiếng.“Mọi người đã về đủ rồi, vậy thì chúng ta bắt đầu thôi!”Cả Trương Tuyết Thanh và Quân Dao đều đờ người tại chỗ, nhìn thẳng về phía phòng phòng khách rộng lớn, CỐ Tư Bạch đang ngồi trên xe lăn, sắc mặt không được tốt cho lưng anh có hai vệ sĩ mặc vest đen, khuôn mặt lạnh tanh không biểu dưới chân anh, bị trói quặt tay là một người đàn ông mắt xếch, mũi khoằm, nhìn có vẻ dữ thấy người này, khuôn mặt Trương Tuyết Thanh đang hồng hào vui vẻ đột nhiên tái chỉ vài giây sau, bà ta lấy lại bình tĩnh, trừng mắt nhìn người đàn ông kia, sau đó chỉ chỉ vào tay cử nhất động của bà ta đều không qua được khỏi mắt của Cố Tư Bạch, anh ngồi im, không nói gì.“Tư Bạch, con tỉnh rồi sao, thật là may đầu, còn không đi báo lão gia, thiếu con vừa tỉnh dậy cơ thể còn yếu, mau nghỉ ngơi đi, xuống đây làm gì, cẩn thận kẻo trúng gió” Khả năng diễn của bà ta như thế này không đi làm diễn viên cũng thật uổng phí, chỉ chớp mắt một cái đã lật mặt như lật bánh tráng, lập tức tươi cười sa đến bên Cố Tư Bạch, nói lia người làm đưa mắt nhìn nhau, nhưng không ai dám động đậy, Trương Tuyết Thanh nhìn quanh, thấy có gì đó không đúng, chẳng lẽ hắn ta đã khai ra bà ta rồi? Trương Tuyết Thanh đứng thẳng người, vẫn giữ nụ cười cứng nhắc trên mặt.“Tư Bạch, có chuyện gì thế?” Cố Tư Bạch giơ tay, ngón tay thon dài chỉ về phía ghế số pha đối diện.“Dì về thật đúng lúc, đợi một lát nữa cha và Khang Dật về, chúng ta sẽ nói chuyện” Trương Tuyết Thanh ngồi xuống, cố làm ra vẻ bình đầu bà ta xoay chuyển vô số câu hỏi, rồi lại tự trả của bà ta nhanh nhẹn, không thể dễ dàng bị phát hiện, huống hồ bà ta còn sắp xếp rồi, sao có thể hỏng không tỉnh, muốn không tỉnh, đúng lúc này tỉnh, chẳng lẽ Cố Tư Bạch giả vờ? Không thể nào, bác sĩ của bà ta luôn nói nó còn hôn mê cơ mà? Chẳng lẽ bác sĩ bị mua chuộc? Cố Tư Bạch đã biết những gì rồi? Kẻ kia từ đầu đến cuối chỉ liếc nhìn Trương Tuyết Thanh một cái, nhận được ánh mắt sắc lạnh của bà ta thì lập tức rụt cổ, cúi đầu, biến thành một con rùa giữa phòng Tuyết Thanh trong lòng nóng như lửa đốt nhưng ngoài mặt vẫn làm ra vẻ điềm nhiên, bà ta bưng ly trà lên, uống một hớp cho xua đi cảm giác mất bình tĩnh.“Phụt!” Trương Tuyết Thanh đột nhiên nhổ phì ngụm trà trong miệng ra, quát ầm lên.“Người đâu, muốn tôi bị bỏng chết à?” Vừa nói bà ta vừa hết chén trà xuống khí im lặng đến quỷ dị trong phòng khách lúc này khiến bà ta vô cùng lo SỢ, vậy nên nhân việc bị bỏng bởi chén trà, bà ta cố ý gây sự, làm náo loạn lên để che giấu sự lo lắng trong người giúp việc vội vàng chạy ra, vừa dùng tay nhặt mảnh chén vỡ, vừa luôn miệng cúi đầu xin lỗi.“Phu nhân, xin lỗi phu nhân, là tôi vô ý, xin lỗi phu nhân.” “Dọn mau lên, còn có lần sau thì cô khỏi phải làm nữa.” Trương Tuyết Thanh cao ta khoanh tay ngang ngực, ngồi xuống.“Cảm ơn phu nhân, cảm ơn phu nhân” Người giúp việc vội vàng cảm ơn, nhặt hết đống mảnh vỡ, dùng mảnh vải thấm nước trên sàn, sau đó cúi người đi dù chỉ là làm giúp việc, nhưng lượng ở Cố gia rất cao, thậm chí lương cô ta còn cao hơn nhiều người được ăn học đàng hoàng, vì vậy cô ta không thể để mất công việc này được, thấy phu nhân tha lỗi, cô ta vô cùng vui mừng, dọn dẹp xong lập tức lui Tuyết Thanh khôi phục được chút quyền lực thì tâm trạng bình ổn hơn, bà ta không dám nhìn về phía ánh mắt sâu không thấy đáy của CỐ Tư ta hắng giọng, nhìn quanh, thấy Quần Dao vẫn đứng ngoài cửa, im lặng nhìn vào phòng khách thì bà ta lập tức lên tiếng. “Quân Tú Anh, cô đứng đó làm gì, đưa túi xách cho tôi.” Quân Dao vội bước lên, đưa cho bà ta chiếc túi xách của bà Tuyết Thanh nhận lấy, mở túi ra, bắt đầu dặm lại má hồng và son mắt Cố Tư Bạch thoáng qua tia giễu cợt, không biết bà ta lấy đâu ra tự tin mà giờ phút này vẫn có thể bình thản ngồi trang điểm như thế? Khi nhìn qua Quân Dao, ánh mắt anh thoáng dịu dàng hơn, nhưng anh không nói gì, chỉ lướt qua rồi Dao thật muốn bỏ lên phòng, đây dù sao cũng là chuyện nhà họ Cố, cô có tư cách gì mà tham gia? Nhưng bây giờ mà bỏ chạy, không biết có được không? Thấy Trương Tuyết Thanh đã trang điểm xong, cô tiến lên một bước, đang định mở miệng xin phép bà ta cho cô lên phòng thì nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Cố Tư Bạch, cô sợ hãi rụt người lại.“Em là Quân Tú Anh, vợ của tôi?” Cố Tư Bạch nhìn cô, thái độ lạnh nhạt, xa Dao thoáng kinh ngạc, sau đó chợt nhớ ra Cố Tư Bạch nói cô phải giấu chuyện anh đã tỉnh từ lâu, như vậy có nghĩa là trong mắt mọi người, bây giờ cô mới thấy Cố Tư Bạch tỉnh lập tức phối hợp, gật mạnh đầu.“Vâng.” “Ngồi kia đi.” Cố Tư Bạch thấy cô đứng nãy giờ thì chỉ về phía chiếc ghế đơn cách đó không cách này đúng là vô cùng lý tưởng, không quá xa, cũng không quá thể quan sát được mọi chuyện, mọi biểu cảm, hành động của mọi người, nhưng vẫn giữ khoảng cách của một người đứng ngoài, không tham gia vào những chuyện riêng của nhà họ Dao đi đến chiếc ghế, ngồi xuống, im lặng không nói Tuyết Thanh quét mắt về phía kẻ đang nằm dưới chân Cố Tư Bạch, ánh nhìn sắc lạnh, xen lẫn sự tức ta tức giận kẻ kia quá vô dụng, một chuyện nhỏ như vậy cũng không làm được, còn hại ngược lại bà Tuyết Thanh bất giác nghiến lúc này, bên ngoài có tiếng xe, rồi một loạt tiếng bước chân tiến vào cửa.“Tư Bạch tỉnh lại rồi à?” Người lên tiếng là Cố lão gia – Cố Trường Trường Khang mới ngoài năm mươi, cơ thể khỏe mạnh khang kiện, khuôn mặt hồng ta vừa được người giúp việc báo Cố Tư Bạch đã tỉnh liền lập tức dù ông ta yêu quý mẹ con Trương Tuyết Thanh hơn, nhưng dù sao Cố Tư Bạch cũng là con trai ông ta, là huyết mạch nhà họ Cố, trước khi bị tai nạn, anh cũng là một truyền kì trong giới kinh doanh, quyết đoán sát phạt, vô cùng mạnh mẽ, giúp Cố gia thu được vô số món vậy việc Cố Tư Bạch tỉnh dậy đối với Cố Trường Khang mà nói chính là một tin tức tốt.“Cha.” Cố Tư Bạch chào.“Con còn yếu, xuống đây làm gì?” Đột nhiên bước chân của Cố Trường Khang dừng lại, “Đây là…”.“Anh hai tỉnh rồi ư?” Một giọng nói vang lên phía ngoài cửa, là Cố Khang người đều quay ra nhìn, Cố Khang Dật đi vào, vẫn bộ vest trắng không chút tì vết, dáng vẻ tao nhã mà nham hiểm, khó ta liếc nhìn toàn bộ người trong phòng khách, dừng lại ở người đang nằm dưới chân Cố Tư Bạch, ánh mắt lóe lên một tia hứng đó lại nhìn về phía Quân Dao, anh ta hơi nhếch môi cười, nụ cười làm Quần Dao lạnh cả gáy, cô vội cụp mắt, cúi đầu, giảm tối đa sự tồn tại của bản thân, giờ phút này cô chỉ ước giá như mình tàng hình được thì Tư Bạch hơi mỉm cười, anh nhìn mọi người đã ngồi đông đủ trong phòng khách thì hơi hắng giọng rồi lên tiếng.“Mọi người đã về đủ rồi, vậy thì chúng ta bắt đầu thôi!”. “Được rồi, nhưng anh kể xong em phải đền bù cho anh đấy nhé”. “Thì em phải nghe xem có giá trị không đã chứ? Cố Tư Bạch véo má cô, anh nhớ lại những kỉ niệm đã lâu lắc, phủ một tấm bụi mờ của quá khứ, rồi từ từ kể cho cô nghe. Năm đó Quân Dao mới hơn bốn tuổi, sau khi mẹ cô phát điên, Quân Khải đã đưa cô tới nhà bà ngoại để sống cùng bà. Kỳ nghỉ hè đó Cố Tư Bạch không muốn ở cùng Trương Tuyết Thanh và Cố Khang Dật, vì vậy đã đến một trong những bất động sản của Cố chọn căn nhà gần biển, mỗi ngày đều đi bộ ra biển lúc sáng sớm và lúc chiều tà. Khi ấy Cố Tư Bạch đã mười hai tuổi, đã là độ tuổi thiếu niên, vì sinh ra và lớn lên trong gia đình giàu có, từ nhỏ đã được rèn giũa rất nhiều nên anh trưởng thành hơn nhiều so với những bạn đồng trang lứa. Mười hai tuổi, độ tuổi bạn bè nghịch ngợm, bày ra đủ trò trêu chọc người khác, Cô Tư Bạch lại sống khá khép kín, anh hầu như không có bạn bè, chỉ làm bạn với sách vở và ngày ngày đi gặp những thầy cô với các chuyên ngành khác nhau giảng dạy cho anh. Một tháng hè năm mười hai tuổi ấy anh muốn có chút thời gian yên tĩnh nên đã đến căn nhà gần biển, sống cuộc sống một mình, hoàn toàn không cần người giúp việc hay các giáo viên. Buổi sáng đúng năm giờ ba mươi cậu bé Cố Tự Bạch sẽ tự trở dậy mà không cần báo thức, đây đã là thói quen nhiều năm của cậu. Sau khi đánh răng rửa mặt, cậu sẽ tập võ chừng nửa tiếng, sau đó tắm rửa, tự nấu bữa sáng đơn giản cho mình. Ăn sáng xong, cậu sẽ đi dạo ngoài biển một chút, cảm nhận ánh nắng rực rỡ của ngày mới. Sau đó trở về, tự học những thứ cậu thích, tự dọn dẹp nhà cửa, chơi đàn cho mình nghe. Tựa như cậu thiếu niên Cố Tư Bạch đang xây cho mình một bức tường thành, không muốn gần gũi với mọi người, cậu tự tạo cho mình một thế giới riêng biệt. Nhưng cũng trong mùa hè ấy, lần đầu tiên có người bước chân vào thế giới của cậu. Đó chính là cô nhóc ngây thơ, đáng yêu Quân Dao. Khi ấy Quần Dao còn nhỏ xíu, hai má phúng phính đáng yêu, đôi mắt to tròn, đen láy, hữu thần. Cô bé chuyển đến nhà bà ngoại ngay bên cạnh nhà của Cố Tư Bạch. Ngày đầu tiên đến, cô bé đã ném máy bay rơi vào sân nhà Cố Tư quá lùn, cô nhóc chỉ có thể kêu loạn lên ngoài cổng. Âm thanh ầm ĩ ấy làm Cố Tư Bạch đang tỉa cây trong sân giật mình chạy ra. Cậu thiếu niên Cố Tư Bạch nhíu mày nhìn cô nhóc bé tí, lùn tịt đang khua chân múa tay ngoài Cổng, sau đó nhặt chiếc máy bay trả lại cho cô nhóc. “Cảm ơn anh!” Cô bé Quân Dao híp mắt cười, hai má bánh bao hồng hồng, vô cùng đáng yêu. Sau đó mỗi lần bà ngoại đi chợ hoặc có việc đi ra ngoài sẽ nhờ Cố Tư Bạch trông Quân Dao giúp. Vốn Cố Tư Bạch không thích người lạ, dĩ nhiên càng không thích trông trẻ con, nhưng cô nhóc Quân Dao rất ngoan, không quấy khóc nước mắt nước mũi tèm nhem, cũng không đòi cậu phải chơi cùng. Cô bé có thể tự chơi búp bê, đồ chơi của mình mà không làm phiền đến việc Cố Tư Bạch đọc sách. Cậu còn dẫn cô bé đi dạo trên biển. Bà chân bé tí, mũm mĩm của Quân Dao in trên nền cát mịn, tạo thành hàng dài dấu chân nhỏ xinh, mềm mại phá tan bức tường bằng của cậu thiếu niên Cố Tư Bạch. Chẳng mấy chốc một tháng hè đã hết, Cố Tư Bạch khóa cửa, trở về Cố gia. Nhưng sống trong căn biệt thự rộng lớn mà lạnh lẽo, người làm thì đều đi nhẹ nói khẽ, Trương Tuyết Thanh chỉ quan tâm tới Cố Khang Dật, còn cha của cậu quá bận rộn với công việc, cậu lại trở về thế giới cô độc trước kia của mình. Trước đây cậu cảm thấy thế giới đó thoải mái biết bao, cậu chưa từng cảm thấy cô đơn hay khó chịu. Nhưng bây giờ cậu lại cảm thấy cuộc sống như này thật tẻ nhạt, những cuốn sách, kiến thức thật khô cứng, chán ngắt. Ở Cố gia ba ngày mà CỐ Tư Bạch cảm giác thời gian trôi quá quyết định quay trở lại căn nhà bên bờ biển. Lúc tài xế vừa dừng xe, Cố Tư Bạch bước xuống, cánh cổng mở ra vang lên âm thanh loảng xoảng, ngay lập tức nhà bên cạnh thò ra một cái đầu nhỏ xíu với tóc cột nơ hai bên. Cô nhóc Quân Dao lùn chùn chạy ra, vừa cười vừa khóc ôm chầm lấy Cố Tư Bạch. Cậu thiếu niên Cố Tư Bạch lần đầu được/bị người khác ôm, nhất thời cứng đờ người, đứng tại chỗ không nhúc nhích. “Anh Bạch, anh đi đâu thế? Dao Dao nhớ anh lắm!” Cũng là lần đầu tiên Cố Tư Bạch thấy cô bé ngoan ngoãn, đáng yêu như thỏ bông này khóc lóc ầm ĩ. Bà ngoại của Quân Dao cũng đi ra, bà ấy giải thích rằng mấy ngày nay không thấy Cố Tư Bạch, cô bé đòi bà ngoại suốt, đi ra đi vào hỏi anh Bạch đi đâu, sao anh ấy không chơi với Dao Dao nữa. Cố Tư Bạch mỉm cười, đưa tay xoa đầu cô bé, mặc dù đã chơi cùng cô bé cả tháng trời, nhưng nhiều nhất cũng chỉ là nắm tay dắt cô bé qua đường, cậu chưa từng có hành động nào thân thiết hơn. Bàn tay cậu thiếu niên hơi lưỡng lự đôi chút, nhưng khi chạm vào đám tóc mây mềm mại ấy, khóe môi cậu đột nhiên hơi cong lên, mỉm cười hài lòng. Cô nhóc Quân Dao rất ngoan, chỉ khóc nháo một chút rồi lại ngoan ngoãn chơi cùng Cố Tư Bạch, cậu bắt đầu dạy cô bé trò chơi xếp gỗ, điều khiển máy bay. Bàn tay mũm mĩm hơi vụng về của cô nhóc không làm được, giận dỗi ném điều khiển qua một bên. Thật kì lạ, Cố Tư Bạch lại có thể kiên nhẫn giảng giải cho cô bé, dạy cô bé từng chút một. Cứ như vậy, mười hai tuổi Cố Tư Bạch đã quyết định xin ra ở riêng, chỉ vì cảm thấy ở đây vui vẻ, thoải mái hơn ở trong chính ngôi nhà của mình. Nhưng thoáng cái ba tháng hè đã trôi qua, Cố Tư Bạch phải quay lại với chương trình học của mình, thời gian cậu dành cho cô bé Dao Dao cũng ít đi rất nhiều. Buổi sáng khi tài xế lái xe đến đón CỐ Tư Bạch đi học thì Quân Dao vẫn ngủ say, đến tối khi hoàn thành xong hết thời khóa biểu, Cố Tư Bạch trở về thì hai mắt Quân Dao cũng đã díu lại, cô bé chỉ có thể vẫy vẫy đôi tay bé xíu mũm mĩm của mình qua cửa sổ, rồi hét lên, “Anh Bạch ngủ ngon, Dao Dao đi ngủ đây” Nhưng cũng chỉ cần có vậy Cố Tư Bạch cũng cảm thấy vui vẻ, cũng thấy ở lại căn nhà bên bờ biền đó thật xứng đáng. Cả năm trời như vậy, khi Cố Tư Bạch đã quen thuộc với sự hiện diện của cô bé Dao Dao trong cuộc sống của cậu. Nhưng bỗng một hôm, sau khi kiệt sức với đủ loại môn học trở về, Cố Tư Bạch thấy nhà bà ngoại của Quân Dao tối om, cậu tự nhủ chắc hôm nay Dao Dao đi ngủ sớm. Nhưng ngày hôm sau, buổi tối cậu trở về vẫn thấy căn nhà tối om, Cố Tự Bạch có chút lo lắng, cậu chạy qua bên đó, đứng tần ngần hồi lâu, giơ tay lên định bấm chuông rồi lại bỏ tay xuống. Cuối cùng cậu quay về nhà, cả đêm hầu như không ngủ được, có một dự cảm chẳng lành dâng lên trong tim cậu. Sáng sớm hôm sau, cậu đã chạy qua, đi qua đi lại ngoài cổng nhà Quân Dao cả tiếng đồng hồ, cuối cùng khi cánh cửa xịch mở, cậu vội vàng bám vào cổng, hỏi vọng vào. “Bà, cháu chào bà!”. “À, Tư Bạch đấy à cháu, Dao Dao về nhà nó rồi.” Câu nói ấy như sét đánh ngang tai Cố Tư Bạch, cô bé Dao Dao chính là người gần gũi nhất với cậu, là người mang lại cho cậu niềm vui và cả những nụ cười trước giờ chưa từng hiện hữu nơi khuôn mặt Cố đại thiếu gia. “Được chứ, đợi bà nhé.” Nói xong bà đi vào nhà, tìm một mảnh giấy rồi đưa cho Cố Tư Bạch. “Nếu cháu rảnh thì qua thăm nó, rồi gửi lời của bà nữa nhé” Mắt bà ngoại rơm rớm nước, mấy hôm trước bác sĩ nói thời gian của bà không còn nhiều nữa, thời gian có lẽ chỉ còn vài tháng, sức khỏe của bà cũng giảm sút rõ rệt từng ngày. Con gái bà đã khổ, bây giờ bà chỉ mong cháu gái được đối xử tốt một chút, mong sau này nó không gặp phải một người đàn ông tệ bạc như Quân Khải. Cố Tư Bạch cầm lấy tờ giấy, lúc này tài xế cũng đến đón cậu đi học, Cố Tư Bạch tự nhủ cuối tuần có thời gian rảnh sẽ qua đó thăm Dao Dao, chơi cùng cô bé cả ngày chủ nhật. Nhưng cuộc đời luôn có những bất ngờ không dự đoán trước được. Cuối tuần ấy, Cố Tư Bạch đến địa chỉ bà ngoại Quân Dao cho nhưng Quân Khải đã chuyển khỏi đó từ lâu, ông ta và Trương Như Ngọc đã chuyển về biệt thự sống, bà ngoại Quân Dao hoàn toàn không biết việc này. Cố Tư Bạch vô cùng thất vọng khi nhìn thấy cánh cổng đóng im ỉm và những người hàng xóm nói rằng gia đình Quân Dao đã chuyển đi từ lâu. Cậu trở về tìm bà ngoại Quân Dao, bà cũng vô cùng bất ngờ. “Vậy ư? Bà không biết, cháu đừng buồn, để bà gọi hỏi xem bây giờ Dao Dao đang sống ở đâu.” Bà ngoại lật đật đi vào nhấc chiếc điện thoại bàn lên, một tay lật giở cuốn sổ nhỏ đặt bên cạnh. Nhưng đột nhiên cánh tay bà cứng đờ lại. Toàn thân bà ngoại từ từ đổ ra sau, khóe miệng co giật không nói được. Cố Tư Bạch đứng đó, nhìn thấy bà ngoại Quân Dao như thế thì hốt hoảng gọi xe cấp cứu đưa bà vào bệnh viện.. Cũng may cấp cứu kịp thời nên có thể cứu mạng bà ngoại Quần Dao, nhưng sức khỏe bà đã quá yếu, lại trải qua cơn đột quỵ vừa rồi nên bà phải dùng ống thở, cũng không còn minh mẫn nữa. Cố Tư Bạch dùng tiền của mình trả viện phí và thuê người chăm sóc cho bà. Suốt một năm trời ở cạnh bà và Dao Dao, cậu cũng đã sớm coi bà như bà ngoại của mình rồi. Thậm chí còn thân thiết hơn bà ruột của cậu. Bởi lẽ cha mẹ Cố Tư Bạch đều xuất thân từ gia đình danh giá, ông bà nội ngoại của cậu đều rất nghiêm khắc, dạy bảo con cháu để có thể gánh vác được sản nghiệp gia thế Cố Tư Bạch chưa từng được nếm trải cảm giác hiền từ thậm chí có phần nuông chiều con cháu thái quá từ ông bà. Nhưng bà ngoại của Quân Dao chỉ là một người bình thường, bà coi cháu ngoại của mình là tất cả, yêu thương, chiều chuộng cô bé hết mực, cũng rất quý mến cậu thiếu niên Cố Tư Bạch thông minh, sáng sủa, điềm tĩnh, hiểu chuyện, chững chạc như người lớn. Tình cảm thân thiết bình dị ấy âm thầm nảy mầm trong tim cậu, nên khi bà Dao Dao bị bệnh, cậu ngày nào cũng vào thăm, mong bà mau khỏe lại. Nằm viện hơn mười ngày thì bà không còn sức chống chọi với những khối u nữa, hôm ấy khi CỐ Tư Bạch vào thăm bà, bà ra dấu cho cậu đến gần mình. Rồi bà thì thào nói. “Tư Bạch... bà biết bà không có tư cách nhờ cháu... nhưng bà cũng mong cháu quý Dao Dao thì thi thoảng đi thăm nó... bà nhớ nó lắm...”.Cố Tư Bạch siết chặt bàn tay nhăn nheo, già nua của bà, ánh mắt cậu thiếu niên mười ba tuổi vô cùng kiên định, “Bà yên tâm, cháu sẽ thay bà chăm sóc em ấy, sẽ không để ai bắt nạt em ấy đâu!” Bà mỉm cười, ánh mắt vốn đục ngầu nay sáng lên, gương mặt tràn ngập hạnh phúc, “Cảm ơn cháu... Tư Bạch...” Đó cũng là lần cuối cùng Cố Tư Bạch được nói chuyện, được gặp bà, bởi bà đi ngay sau đó chừng một tiếng. Bà chẳng còn người thân nào ngoài Quân Dao, mà cô bé còn quá nhỏ, Quân Khải khi ấy đang đi công tác nước ngoài, cũng chẳng còn ai tới chăm sóc hay tổ chức lễ tang cho bà. Cố Tư Bạch cho người sắp xếp mai táng cho bà cụ. Rất khuya cậu mới trở về nhà. Cậu liếc nhìn căn nhà bên cạnh đèn điện tối thui, nơi ấy từng có hai bà cháu rất hiền lành, rất vui vẻ sinh sống. Cậu nhìn căn nhà của mình, đột nhiên cảm thấy nó mênh mông, lạnh lẽo vô cùng. Cố Tư Bạch nằm dài trên sô pha, nhìn lên trần nhà, nước mắt cậu ứa ra, cậu thiếu niên cứng cỏi, luôn điềm tĩnh như người trưởng thành bây giờ khi sống một mình trong căn nhà rộng thênh thang này mới có thể cảm nhận được tất cả mất mát, nỗi đau của mình. Bà ấy không phải người thân của cậu, nhưng lại vô cùng thân thiết. Cô bé kia không phải em gái cậu, nhưng thậm chí còn thân hơn cậu và Cố Khang Dật. Tới tận gần sáng, khi đã quá mệt, Cố Tư Bạch chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết. Nhưng khi cậu ngủ chưa sâu giấc thì nghe tiếng “cạch” vang lên rất khẽ, khiến Cố Tư Bạch giật mình mơ màng tỉnh dậy. Một bóng đen từ từ lẻn vào nhà, Cố Tư Bạch giật mình, ngồi phắt dậy. Kẻ kia cũng giật mình khi thấy bóng người trên ghế sô pha. Cố Tư Bạch vừa rồi chỉnh chế độ đèn ban đêm, rất nhạt để có thể ngủ được, nên bây giờ chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng người kia, chỉ thấy hắn khá cao lớn, mặt đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai kín mít. “Anh là ai?” Cố Tư Bạch cố giữ bình tĩnh, hỏi, mặc dù trái tim cậu run lên bần bật, dù trầm ổn hơn lứa tuổi, nhưng cậu cũng chỉ là cậu bé mười ba tuổi, lần đầu tiên gặp phải trường hợp như thế này. Nghe giọng, nhìn rõ người ngồi trên ghế chỉ là một cậu thiếu niên, tên trộm thở phào nhẹ nhõm, hắn ta giờ con dao lên, hua hua trong không khí. “Nhóc con, cấm mồm nếu không tao xiên chết” “Được rồi”, CỐ Tư Bạch nuốt một ngụm nước bọt, cố giữ bình tĩnh, nói. “Anh cứ lấy đồ anh muốn, để cho tôi yên”. Tên trộm hơi bất ngờ, hắn lập tức tiến đến, gia dao về phía Cố Tư Bạch. “Tiền mày để ở đâu.” “Tôi không có tiền mặt, chỉ có tấm thẻ này” CỐ Tư Bạch móc túi, đưa tấm thẻ tín dụng ra. Tên trộm không ngu, nếu tiêu tiền trong thẻ sẽ bị tra ra dấu vết. Hắn đã theo dõi nhiều ngày rồi, căn nhà rộng thế này nhưng chỉ có một cậu thiếu niên đi ra đi vào, chưa từng thấy có người lớn nào sống ở đây. Đêm nay Cố Tư Bạch sau khi từ đám tang của bà ngoại Dao Dao trở về, do quá mệt mỏi nên đã quên bật hệ thống an ninh, vì vậy tên trộm mới có thể dễ dàng lẻn vào nhà như thế. Nhìn dáng vẻ bình tĩnh của cậu, lại thêm chính hắn cũng không tìm được cái dây nào để trói CỐ Tư Bạch, tên trộm nổi điên, đạp một cái vào lưng cậu. “Tim mau lên, bố mày chém mày bây giờ” Bị đạp một cái rất đau, ánh mắt Cố Tư Bạch tối sẫm lại, lông mày nhíu chặt. Cậu đứng dậy, xoay người, đá một cú vào giữa bụng tên trộm. Tên trộm lùi lại, vô cùng bất ngờ. Cố Tư Bạch tiếp tục đá về phía hắn. Mặc dù được học võ từ nhỏ nhưng tên trộm to lớn gấp đôi cậu, lại có dao trong tay, nên chỉ một lúc sau Cố Tư Bạch đã bị tên trộm nổi điên đâm một nhát vào bụng. Nhìn máu từ bụng cậu thiếu niên chảy trên sàn, tên trộm hoảng hốt ôm túi đồ trộm được bỏ trốn. Cố Tư Bạch cố gắng lảo đảo từng bước ra được chỗ nút khẩn cấp, ấn nút báo động. Rất nhanh xe cứu thương, cảnh sát và người của Cố gia đã có mặt, đưa cậu đi cấp cứu. May mà nhát dao đó vào phần mềm, không nguy hiểm tính mạng, nhưng cậu bị mất máu quá nhiều nên hôn mê hơn một ngày mới tỉnh. Còn tên trộm cũng bị bắt sau đó vài hôm, dám tấn công Cố đại thiếu gia, dĩ nhiên kết cục của tên trộm đó là vĩnh viễn phải nằm trong nhà lao, còn bị giày vò khốn khổ, sống không bằng chết. Về phần Cố Tư Bạch, cậu phải nằm viện cả tuần trời mới được về nhà. Cha cậu cũng không đồng ý cho cậu ở một mình nữa, như vậy quá nguy hiểm. Bản thân Cố Tư Bạch cũng không muốn quay trở lại căn nhà đó, nơi ấy có quá nhiều kỉ niệm đẹp, cũng lưu giữ những kỉ niệm buồn, thà sống ở biệt thự Cố gia, cũng sẽ đỡ cô đơn hơn khi đi đi lại lại một mình, nhìn căn nhà của bà Dao Dao và Dao Dao bây giờ trống không, không một bóng người. Sau chừng một tháng thì Cố Tư Bạch khỏe lại, cậu muốn đi tìm Quân Dao, nhưng cậu phát hiện căn nhà của bà ngoại Quân Dao đã bị đọn hết đồ đạc, đang được rao bán. Cậu muốn tìm số điện thoại của cha Quân Dao, nhưng cuốn sổ ghi số điện thoại đã bị người ta vứt ra bãi rác từ lâu, từ khi cậu còn nằm trong bệnh viện. . Cố Tư Bạch vô cùng đau khổ, cậu đã hứa với bà ngoại Dao Dao sẽ đến thăm cô bé, sẽ chăm sóc cô bé. Cậu cũng muốn mỗi cuối tuần có thể đến, mua đồ chơi cho Dao Dao bé nhỏ, nhưng bây giờ thậm chí cậu còn không tìm được cô bé ấy ở đâu. Nhưng cuộc sống cứ trôi về phía trước, Cố Tư Bạch phải học cách quay lại cuộc sống cô độc, làm bạn với sách vở của mình trước kia, cậu cứ thế trưởng thành, thành một thiếu niên, rồi một thanh niên sáng giá của Giang Thành, tài giỏi, chững chạc, có năng lực kinh doanh vô cùng lớn. Đọc thử chương 1 Link đọc Quân Dao run rẩy tra chìa khóa vào xe, mất cả phút cô mới khởi động được và lái xe rời đi. Vừa rồi cô vừa rời thư viện, đang trên đường ra bãi đỗ xe thì bị một kẻ lạ mặt chặn lại, muốn giở trò sàm sỡ. May mà Quân Dao nhanh trí, lừa hắn cởi quần, rồi đá mạnh vào “cậu em” của tên đó rồi bỏ chạy. Đến bây giờ cô vẫn run bần bật. Quân Dao lái xe trong trạng thái không tỉnh táo như vậy, cho đến khi một luồng sáng chói mắt cùng tiếng “ầm” vang lên, cô không còn biết gì nữa. Khi tỉnh lại, Quân Dao đã ở trong bệnh viện, xung quanh trắng toát, toàn mùi thuốc khử trùng. Nhưng điều đáng sợ hơn là bố cô và cảnh sát đứng xung quanh, họ cho cô biết cô vừa gây tai nạn cho thiếu gia nhà họ Cố - một trong những gia tộc hùng mạnh nhất đứng đầu cả nước. Chưa hết, cô còn hành hung thiếu gia nhà họ Doãn – chính là kẻ bị cô đá vào “cậu em”. Quân Dao cứ như vậy, mơ mơ hồ hồ không hiểu chuyện gì mà bị đẩy vào tù năm năm. Cô muốn kêu oan, nhưng chính cô cũng không nhớ nổi đêm đó đã xảy ra những chuyện gì. Cô chỉ nhớ tâm thần hoảng loạn lái xe trở về nhà, rồi “ầm” một tiếng, cô ngất đi, có phải cô đã đâm vào xe của thiếu gia nhà họ Cố? Ba năm ở trong tù, cuộc sống của Quân Dao vô cùng khổ sở, bị đánh đập, ăn không đủ no mặc không đủ ấm. Từ một thiên kim tiểu thư xinh đẹp, có học thức, giờ đây người cô gầy gò, yếu ớt. Suốt thời gian đó người nhà cô cũng không hề đến thăm lần nào. Chỉ có bố cô có gọi điện hỏi thăm một lần, ông nói rằng cố gắng cải tạo cho tốt để sớm được thả ra. Hôm nay, Quân Dao đang bị sốt, cả người đau đớn, những chị cả trong tù biết cô là thiên kim nhà giàu thì luôn tìm cách bắt nạt, đánh đập, cô đang sốt cũng bị sai làm việc vặt. Đúng lúc này, quản giáo mở cửa nhà giam, dẫn Quân Dao ra. Quân Dao vậy mà được thả. Cô thậm chí không tin đây là sự thật. Bố của cô, Quân Khải đến đón cô về, còn sai người chuẩn bị quần áo cho cô tắm rửa sạch sẽ. Quân Khải giải thích rằng năm đó cô một lúc đắc tội với hai gia tộc giàu có, nên ông ta không cách nào giúp cô được. Ba năm trôi qua, sóng yên biển lặng ông ta mới tìm cách cứu cô được. Quân Dao vô cùng cảm động, nước mắt thấm ướt khuôn mặt, cô ôm lấy Quân Khải mà khóc. Đúng lúc này, một giọng nói chói tai vang lên. “Diễn cảnh cha con tình thâm thật là cảm động. Mau chuẩn bị đi, ngày mai đưa dâu rồi đó.” Là mẹ kế của cô – Trương Như Ngọc. Năm đó bà ta là tiểu tam phá hoại gia đình cô, khiến mẹ cô vì đau buồn mà qua đời từ sớm, bỏ lại mình cô bơ vơ sống trong gia đình này. Theo sau Trương Như Ngọc là Quân Tú Anh, em gái cùng cha khác mẹ của Quân Dao. Trên tay Quân Tú Anh xách mấy túi đồ các thương hiệu lớn, cô ta ngồi xuống sofa, vắt chéo chân. “Chị gái, chị mau chuẩn bị đi, mai nhà họ Cố qua đón dâu rồi.” Quân Dao ngơ ngác nhìn ba người bọn họ, không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Quân Khải do dự một chút, rồi nói với Quân Dao rằng người nhà họ Cố xem bát tự, thầy nói rằng bát tự của Quân Tú Anh hợp với Cố đại thiếu gia nên họ muốn thành hôn xung hỉ. Quân Dao càng nghe càng không hiểu. Cố đại thiếu gia và Quân Tú Anh kết hôn thì cô cần chuẩn bị gì chứ? “Con thay Tú Anh đi đến đó, dù sao hai đứa cũng giống nhau bảy, tám phần, bọn họ sẽ không biết đâu.” Quân Dao sững sờ, thì ra là vậy, bọn họ cứu cô ra khỏi tù hóa ra là vì muốn cô trở thành vật thế thân cho Quân Tú Anh. “Cha, chẳng phải Cố đại thiếu gia nổi tiếng đẹp trai, tài giỏi, gia thế lại hiển hách, hà cớ gì phải cần con thay Tú Anh gả cho anh ta?” Quân Tú Anh nhìn ngắm móng tay màu hồng vừa mới làm, nói giọng khinh bỉ. “Đó là chuyện trước đây. Chính chị là người gây ra tai nạn khiến anh ta biến thành người thực vật rồi, chị nhanh quên thế!” Một tiếng sét nổ ầm trong đầu Quân Dao. Người năm đó cô đâm trúng chính là Cố đại thiếu gia? Cô khiến anh ta thành người thực vật ư? “Đúng vậy, vì con gây ra tai nạn nên mới khiến Cố đại thiếu gia trở thành người tàn phế như bây giờ, con cũng nên có trách nhiệm với việc đó. Thay vì ở trong tù chịu khổ chịu sở, bây giờ con qua đó chăm sóc anh ta, như vậy cũng coi như chuộc được một phần lỗi.” Quân Khải lên tiếng. Quân Dao thẫn thờ ngồi nhìn ba người bọn họ. Bọn họ nói không phải không có lý, là cô gây ra những chuyện đó. Nếu không nhờ có “chuyện tốt” này thì bây giờ cô vẫn đang phải ăn cơm tù, bị đánh đập, hành hạ. Quân Dao suy nghĩ một lát, rồi cô ngẩng đầu, nói. “Cũng được, nhưng con muốn gả cho anh ta với thân phận của chính con, không phải kẻ thay thế của bất cứ ai.” Quân Tú Anh bật cười rũ rượi. “Chị mơ tưởng gì thế, là bát tự của tôi hợp với anh ta nên Cố gia mới chọn tôi. Nhưng vì tôi không muốn sống cả đời với một tên què nên mới đến lượt chị. Chị tưởng chị là ai mà đòi ra điều kiện? Hay chị muốn lại bị tống vào tù, sống với lũ chuột bọ đó?” Quân Dao mím môi nhìn Quân Tú Anh, đứa em gái cùng mẹ khác cha này của cô từ nhỏ đã cậy thế ức hiếp cô, luôn lên mặt tranh giành mọi thứ. Lần này chắc chắn vì cô ta không muốn lấy thiếu gia nhà họ Cố nên mới năn nỉ Quân Khải cứu cô ra khỏi tù, để đóng giả làm cô ta. Quân Dao cắn chặt răng, dù sao cô cũng không còn đường lui, đành gật đầu đồng ý, nói một chữ ngắn gọn. “Được.” “Như vậy với mày cũng đã là quá may mắn rồi.” Trương Như Ngọc bĩu môi, kéo Quân Tú Anh lên lầu thử đống đồ mới mua. Quân Khải nhìn Quân Dao, muốn nói gì đó lại thôi, rồi ông ta cũng bỏ lên lầu, để lại Quân Dao một mình ngồi giữa phòng khách. Sống trong căn nhà này, chỉ có ba người bọn họ là người thân, còn cô chỉ là kẻ ăn nhờ ở đậu, là cái gai trong mắt mẹ con Trương Như Ngọc và Quân Tú Anh. Vậy thì chi bằng đến Cố gia làm thiếu phu nhân, là phúc hay là họa, còn chưa nói trước được!

truyện cố thiếu gia đừng giả vờ nữa quân dao